KHI XỬ LÝ TỘI PHẠM BỊ VU VẠ THÀNH “ĐÀN ÁP NHÂN QUYỀN”…
Dân chủ, nhân quyền là những giá trị cao quý của nhân loại mà không có bất kỳ chế độ xã hội hay nhà nước đương đại nào phủ nhận. Song dân chủ, nhân quyền phải gắn liền với trách nhiệm vì hòa bình, an ninh quốc gia, vì lợi ích dân tộc. Dân chủ phải đi liền với kỷ cương và được thể chế hóa bằng pháp luật; tự do phải đi cùng với trách nhiệm, bảo đảm chuẩn mực, nguyên tắc pháp lý, đạo đức xã hội…
Cũng như nhiều quốc gia khác trên thế giới, Việt Nam luôn nhất quán quan điểm tôn trọng, bảo đảm, bảo vệ quyền con người, quyền và nghĩa vụ công dân song cũng sẵn sàng thực hiện các biện pháp để bảo vệ quốc gia, trật tự, an toàn xã hội… đối với các trường hợp lợi dụng “dân chủ”, “nhân quyền” xâm phạm đến lợi ích quốc gia, dân tộc. Điều này là hoàn toàn phù hợp với các công ước, luật pháp quốc tế. Có thể thấy, kể từ khi phê chuẩn Công ước ICCPR vào năm 1982, Việt Nam đã đạt được nhiều tiến bộ đáng kể trong bảo vệ quyền dân sự và chính trị. Hệ thống pháp luật được hoàn thiện với Bộ luật Hình sự 2015, Bộ luật Tố tụng hình sự 2015 và các văn bản liên quan đảm bảo quyền con người trong khuôn khổ Hiến pháp và pháp luật. Theo thống kê của cơ quan chức năng, trong năm 2024 Việt Nam đã tổ chức hơn 1.000 hội thảo, sự kiện công cộng và các hoạt động của các tổ chức xã hội, quyền tự do hội họp được bảo đảm; các thành tựu kinh tế – xã hội, như tỷ lệ hộ nghèo giảm xuống dưới 3%, khoảng 90% dân số tiếp cận Internet, tạo điều kiện để người dân thụ hưởng các quyền, bao gồm tự do ngôn luận và hội họp…
Ấy vậy mà, mới đây, tổ chức Ủy ban cứu người vượt biển (BPSOS) cùng bắt tay với Trung tâm nhân quyền Raoul Wallenberg (RWCHR) và nhóm Người Thượng vì Công lý (MSFJ) tung ra Báo cáo với tiêu đề “Tăng cường đàn áp xuyên quốc gia bởi CHXHCN VN” gửi Ủy ban Nhân quyền Liên hợp quốc với nhiều luận điệu bịa đặt, sai sự thật, xuyên tạc trắng trợn về tình hình nhân quyền tại Việt Nam. Đáng chú ý, các tổ chức này đã liệt kê các trường hợp như Trương Duy Nhất, Đường Văn Thái, Trịnh Xuân Thanh, Y Quynh Bdap làm bằng chứng vu cáo Việt Nam thực hiện các vụ “cưỡng chế mất tích” đối với người tị nạn và người xin tị nạn, “đàn áp xuyên quốc gia”, “đàn áp nhân quyền” nhằm vào các nhà “bất đồng chính kiến”… Thực tế thì sao?
Thực tế là, nỗ lực phòng chống tội phạm cũng là minh chứng cho cam kết bảo vệ quyền con người của Việt Nam. Hiện nay, Việt Nam đã là thành viên của một số Công ước quốc tế như Công ước của Liên hợp quốc về chống tham nhũng (UNCAC), Công ước của Liên hợp quốc về chống tội phạm có tổ chức xuyên quốc gia (UBTOC) và Nghị định thư kèm theo (như Nghị định thư về phòng ngừa, trấn áp, trừng trị tội buôn bán người, đặc biệt là buôn bán phụ nữ, trẻ em), Bộ 40 khuyến nghị về rửa tiền của Lực lượng đặc nhiệm tài chính về chống rửa tiền (FATF)… Việt Nam cũng tăng cường hợp tác quốc tế, ký kết hơn 30 hiệp định dẫn độ và chuyển giao tù nhân với các nước để xử lý các đối tượng vi phạm pháp luật, phù hợp với Công ước Liên hợp quốc mà Việt Nam là thành viên. Những bản án dành cho Trương Duy Nhất (10 năm tù về tội “Lợi dụng chức vụ, quyền hạn trong khi thi hành công vụ”), Đường Văn Thái (12 năm tù về hành vi tuyên truyền chống Nhà nước), Trịnh Xuân Thanh (tù chung thân vì tội Tham ô tài sản), Y Quynh Bdap (10 năm tù về tội khủng bố) đều là những bản án thích đáng, đúng người, đúng tội dành cho những kẻ vi phạm pháp luật Việt Nam, hoàn toàn đúng quy định của pháp luật Việt Nam và công ước quốc tế.
Việc các tổ chức BPSOS, RWCHR và MSFJ bất chấp sự thật cố tình tung ra các luận điệu xuyên tạc, vu khống, vẽ ra bức tranh méo mó về tình hình thực thi dân chủ, nhân quyền tại Việt Nam hòng kích động bất ổn nội bộ, tạo dư luận xấu ngay trước kỳ xem xét ICCPR năm 2025 càng lộ rõ ý đồ chính trị xấu xa muốn làm suy yếu vị thế của Việt Nam trong các diễn đàn đa phương, gây áp lực cho Việt Nam tại Liên hợp quốc của chúng. Chiêu trò này không chỉ nhằm bôi nhọ Việt Nam mà còn tạo cớ để các thế lực thù địch áp đặt trừng phạt hoặc can thiệp vào công việc nội bộ Việt Nam. Chúng ta cần hết sức cảnh giác và đấu tranh bác bỏ!
(Hoà Xuân)